Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

Lầu Phong xa xôi chỉ núi rừng
Đường vào chẳng có kín cây bưng
Bao nhiêu gai góc giăng ngang lối
Anh lỡ đến rồi ở lại không?

Lầu Phong xa xôi chỉ có mây
Mây ngang đỉnh núi ngập trùng mây
Sương giăng lành lạnh sương buồn rũ
Sơn nữ trắng trong tình nghĩa đầy

Lầu Phong xa xôi chẳng có người
Suối ngàn reo hát suốt đêm trôi
Tiếng chim ríu rít bên dòng thác
Khao khát ngàn năm tiếng ai cười

Lầu Phong xa xôi nhớ bước đi
Thời gian đi hết nửa xuân thì
Tóc mây giờ đã phai màu trắng
Tít tắp chân trời cánh chim di
Người dưng 
vương vấn làm chi
Lí la lí lắc 
có gì vui đâu
Một buồn cộng với nghìn sầu
Nửa câu nói thật chín câu bông đùa

Người dưng
tính ngang giống cua
Đa nghi,
Tào Tháo cũng thua...vái trời!
Lại hay bắt nạt tội chưa
Cớ sao tôi nhớ cái người dưng kia
Khi anh buồn
Em như người có lỗi
Cứ đi vào đi ra 
phấp phỏng 
bối rối
Anh không nói
Chiếc đồng hồ nặng nề đếm thời gian trôi

Khi anh buồn
Em muốn hóa mình thành hạt nắng
Nở trên môi anh vẽ một nét cười
(dù tiếng cười của anh, em rất ghét )
thành cánh chim trời
Sà trên vai anh thủ thỉ lời dịu ngọt
thành ngọn gió lùa tóc anh bay
Thành giọt vang để anh say
Chui vào máu
hâm trái tim anh nồng nàn nhựa sống

Khi anh buồn
Em muốn nắm bàn tay
Thả một niềm hy vọng
Dẫu ngoài kia đầy trời giông tố
Mong một lần để anh dựa vào em
Em sẽ mạnh mẽ cho mà xem
Sẽ dũng cảm như là anh mong vậy
Không sợ ma
Không run rẩy
Đường có xa cũng chẳng ngại ngần
Ta dựa vào nhau
Tìm lại niềm tin vô tình đi lạc
Mình bị ốm thấy đầu nằng năng
Cậu mợ về lo lắng ra vào
Hỏi con ăn uống chi nào
Cầm tay, sờ trán với bao ân cần

Mình bị ốm bạn thân chẳng đến
Để người ta quyến luyến chút thôi
Ngày thường nhớ đứng nhớ ngồi
Tới khi ốm lại phương trời biệt tăm

Mình bị ốm mà nằm nghĩ dại
Lỡ một mai sẽ phải ra đi
Người kia có buồn nhớ gì
Hay là tung tẩy cười khì vui thay !!!
Đường xa 
ngần ngại bước chân
Chẳng về thăm lại lầu Phong một chiều
Mây phiêu diêu
Gió phiêu diêu
Nhà xưa vẫn đó hoang liêu nắng tà

Sương là đà
Khói là đà
Phất phơ áo lụa vương qua giải hồng
Người còn nhớ nữa hay không
Rừng thưa suối vắng
người...
trông một người
Thẩn thơ...
đi nhặt nắng trời
Bên triền sông vắng mà khơi xuân về.
Tới một ngày em hok làm thơ nữa
Anh có buồn có nhớ lại những khi xưa
Bao con chữ chạy lao xao, thổn thức
Lời thương nhớ và lời ghi ước hẹn

Rồi một ngày đông lại về trước cửa
Cánh hồng xưa đã héo úa bên đời
Hạt nằm sâu lòng đất ấm ngủ vùi
Đất che chở lòng người quên vội vã?

Mây nương gió, mây theo về biển cả
Sóng nồng nàn nhớ giọt nắng phương xa
Hạt muối mặn nhớ đất màu phù sa
Nước bao la hoài ngóng vùng biển nhớ

Tới một ngày em hok làm thơ nữa
Có lúc nào anh nhớ tới em không?

Dân văn con gái

Thời gian thấm thoắt trôi nhanh
Xa rồi anh ạ bức tranh tươi màu
Vướng chi cái sợi tơ sầu
Mai này gặp lại lá trầu anh mang
Bõ công một kiếp lang thang
Ta lại tìm thấy trang thơ thủa nào
Đêm qua có trận mưa rào
Dân văn con gái dạt dào yêu thương
Gió mang bao nỗi vấn vương
Dân văn con gái còn thương suốt đời
Chia xa chẳng trách ông trời
Trách mình hờ hững xa vời tàn đông
Có người còn đứng giữa dòng
Trôi theo dòng nước bên sông lục bình
Dáng em còn mãi tươi xinh
Tám năm tám tháng trọn tình anh trao

Anh ở đâu rồi thương nhớ ơi

Bờ xưa bến vắng bước chơi vơi
Em như lạc giữa trời xa lạ
Giữa thực và mơ ngã xuống đời



Lối cũ em về trời lại xuân
Hứng mưa trên má giọt trong ngần
Nghe trên môi lạnh hương mùa muộn
Muối mặn gừng cay anh nỡ quên

HƯƠNG XƯA


Anh buồn
Uống rượu một mình
Em buồn
dõi một bóng hình xa xôi
Trời buồn 
thả hạt mưa rơi
Hồn đi hoang lạnh giữa nơi tù đầy 
Ai còn tỉnh?
ai đã say?
Bóng đen nhập nhoạng giữa ngày và đêm
Anh còn nhớ? 
anh đã quên?
Sao lòng cứ nhắc mãi hôm mới vừa
Trăng soi rải nếp phên thưa
Mặc cho nỗi nhớ chạy bừa nhân gian
Anh như một thoáng mây ngàn
Em như ngọn gió lang thang
quên đường!
Tơ tằm mấy kiếp còn vương
Trách chi con nhện cứ thương con mồi
Một giây thôi
Một phút thôi
Bên nhau… 
và chỉ thế rồi
lại xa
Em xin
hết ly vang này
tình anh hòa với vang đầy
có không ?
Mà tia nắng 
rớt bên song
Ấm nồng 
như muốn vui cùng với ta
Gió say
cành trúc la đà
Trăng say 
Ngó xuống mái nhà cũng nghiêng

Mai rồi lỡ chuyến đò tình
Một mình ôm trọn bóng hình tri âm
Phải chăng hoa nắng thì thầm
Hay chỉ một bóng hương xa thoáng về…
Ai nhen ngọn lửa sáng lên
Để trăng vừa ghé bên thềm 
trăng lu
Sao khuya thắp giữa trời mù
Ai gieo nỗi nhớ lãng du cuối trời

Là anh
rót chén rượu mời
Giọt thương,
giọt hẹn,
giọt mời đắm say
Lung linh
mắt biếc trầu cay
Bàn tay muốn nắm bàn tay
ngập ngừng

Lối xưa đường cũ còn hương
Một vùng cỏ rối còn vương vấn tình
Người về
lầu ấy bình minh
Dáng xinh, cây đợi bóng hình theo nhau
Đêm qua gió dập mưa vùi
Nét xuân cây cỏ ít nhiều hoang sơ
Đồi xa khe nước lơ thơ
Bướm ong bay lạc bây giờ là đâu?
Đêm qua gió dập mưa vùi
Nét xuân cây cỏ ít nhiều hoang sơ
Đồi xa khe nước lơ thơ
Bướm ong bay lạc bây giờ là đâu?

Cây Mận

Cây mận mọc đằng trước sân 
Để anh hàng xóm dăm lần ghé qua
Đường ngọt chấm với bánh đa
Nên cô hàng xóm mặn mà dễ thương
Mỗi sáng chải tóc soi gương 
Để anh hàng xóm biết đường đến thăm
Cô nay tuổi đã trăng rằm
Nết na, xinh đẹp véo cằm các anh

Trưng Nữ Vương

Thù hận đôi lần chau khóe hạnh
Một trời loáng thoáng ánh sao rơi
Dồn sương vó ngựa xa non thẳm
Gạt gió chim bằng vượt dặm khơi.

Ngang dọc non sông đường kiếm mã
Huy hoàng cung điện nếp cân đai
Bốn phương gió bãi lùa chân ngựa
Tám nẻo mưa ngàn táp đóa mai.

Máu đỏ cốt xong thù vạn cổ
Ngai vàng đâu tính chuyện tương lai!
Hồn người chín suối cười an ủi
Lệ nến năm canh rỏ ngậm ngùi.

Lạc tướng quên đâu lời tuyết hận
Non Hồng quét sạch bụi trần ai.
Cờ tang điểm trống nghiêm hàng trận
Gót ngọc gieo hoa ngát mấy trời.
Ải Bắc quân thù kinh vó ngựa
Giáp vàng khăn trở lạnh đầu voi.
Chàng ơi! Ðiện ngọc bơ vơ quá
Trăng chếch ngôi trời bóng lẻ soi...

(Ngân Giang, Tiếng Vọng Sông Ngân, Hà Nội, 1939)

Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2012

Ngày mai anh về

Ngày mai anh về trong nắng mai
Hay trong đêm vắng, lúc chiều phai
Vẫn còn nguyên đấy từng con phố
Mãi đợi chờ anh đếm bước dài…

Ngày mai anh về ai đón đưa
Cùng anh dạo bước dưới đường xưa
Nhặt đôi cánh lá xoay trong gió
Hỏi anh…cô độc đến bao giờ ?

Ngày mai anh về sương vẫn bay
Hoa vẫn nở tươi dưới hàng cây
Buồn vui ngày cũ xin khép lại
Cùng ai trong giấc mộng vơi đầy

Ngày mai anh về nắng vẫn trong
Mây mãi trôi theo gió phiêu bồng
Chỉ có người em từ thửa trước
Chìm trong trời đất khói mênh mông

Thu Vàng

Em chờ mùa thu sẽ sắp sang
Hè đi cho lá thắm nhuộm vàng
Đông đến trời mây phai màu biếc
Chồi non hé nở, phút huy hoàng

Từ độ đường yêu gãy giữa đàng
Mộng thơ ngày ấy điểm màu tang
Sầu vương trong dạ nồng môi mắt
Nay đã hai mùa yêu dở dang

Chàng hỏi rằng em đã sang ngang
Hay tình em bay giữa mây ngàn
Tháng Mười trời mưa ngày thứ tám
Một ngày kỷ niệm mới vừa sang

Giảng đường chiều nay quá mênh mang
Lối đời lặng lẽ dạo lang thang
Đôi ta như thể mây với nước
Mỗi người mỗi lối, đếm thu vàng

Ngày ấy đường yêu trót lỡ làng
Tím trời đau khổ nhuộm màu tang
Bốn bể đau thương sầu ảm đạm
Lòng em đã chết bởi yêu chàng

Nắng sớm hồng lên hong lệ khô 
Tình anh e ấp bên song gầy
Ngỡ ngàng như giấc chiêm bao vậy
Trời gieo chi bạc phận hồng nhan

Còn đấy trong em bóng hình chàng
Mông thơ thôi hết tình dở dang
Mặn mà em giữ làm hành trang
Mình em dạo bước chiều bay lá
Lòng chợt bơ vơ trước thu vàng
Lối xưa còn vương mùi hoa sữa
Dáng người ngày ấy chàng có mang?
Ngọc Trâm tên tự Bài Phong
Vốn rất yên ổn khuê phòng, thư hương
Bạn thương bằng hữu bốn phương
Gom mây góp gió bình thường nên duyên
Bài Phong thích cảnh bình yên
Rồng rắn đâu khác, đâu phiền lòng ta
Thấy Rồng thân phận xa hoa
Phong đây bèo bọt cỏ hoa giữa đồng
Học vấn có cũng như không
Võ công thấp kém, chiến Rồng sao nên !
Nhớ câu ông tổ xưa khuyên
Loài gì cũng chỉ một quyền như nhau
Thấp cao nào được là bao
Cũng cùng một ruộc như nhau ấy mà !
Vậy ra ông tổ sai ha !?
Người xưa nói bậy ! Rồng là nhất nha !
Rồng giờ tiệt chủng uổng ha !
Chẳng còn bay lượn là đà trên không
Chỉ còn tiếng vọng hư không
Hổng ai nhìn thấy thiệt lòng tiếc ghê !
Hay là Phong quá nhà quê?
Mắt trần hổng thấy Rồng, Dê thế nào ?
Phong đầu óc chẳng được cao !
Hiểu sao nói vậy, nhớ Rồng thiết tha !
Nhà rồng vần vũ hải hà
Phong vân thủy hỏa thiệt là quá hay !
Ăn dưới đất, sống trên mây !
Thiệt là ngưỡng mộ. Thân này bạc sao !?
Mai này có được kiếp sau
Làm rồng một chuyến thế nào? đặng chăng ?
Tiện tay gõ được mấy vần
Văn hèn chữ mọn được vần là may!
Phong về tu tiếp nữa đây
Để mong chuyển kiếp tài hay như Rồng !

Ơi người

Ơi người từ giấc mơ hoang
Lén theo trăng khuyết nhẹ nhàng ghé qua
Để ta tỉnh giấc trầm kha
Dìu tay lướt gió lánh xa sóng đời

Ơi người trên chuyến thuyền thơ
Xuôi dòng sông ngược chạm bờ đam mê
Ta về kết tóc thành tơ
Phủ niềm hư ảo se tơ mộng tình

Ơi người giữa chốn vô hình
Hoang vu cổ tích vươn mình bước ra
Đất cằn ta rót phù sa
Trào tuôn từ đỉnh thác ngà thương yêu

Vô Âm


Em từ tiềm thức thoát thai
hoá thân trinh nữ dấu hài đa đoan
hồng trần như mãi còn son
mù trong mưa tuyết bào mòn câu thơ

người về ngự đỉnh hoang mơ
soi gương cổ tích ngậm bờ môi thâm
từ trong băng thụy mưa dầm
suối nguồn ướt đẫm đôi nhành môi thơm

mắt trần đã bóng tàn tro
ngấn bao lệ vỡ đã vo nát sầu
chi mà phơi tóc mùa ngâu ?
lược gương lấm bụi từ câu kiếp người

Bùa yêu đào xới mà khơi
Tay nâng ngải khú miệng cười .....................vô âm !
Không biết tự bao giờ
Gió bắt đầu biết nhớ
Nghe vội vàng hơi thở
Tim gió biết xôn xao

Không biết tự khi nào
Phong biết chờ biết đợi
Bởi xa xôi vời vợi
Tuổi xanh bỗng héo sầu

Và chẳng biết từ đâu
Hoài Phong không biết nữa
Ngày xưa đường đầy cỏ
Nay phố cũ chờ ai

Xưa chẳng biết đêm dài
Vẫn âm thầm thức trắng
Nay một giây xa vắng
Lòng thấy buồn xiết bao

Cuộc đời biết làm sao
Biển vẫn hoài vỗ sóng
Như tình yêu rực nóng
Từ trái tim ngủ đông

Có ai hiểu cho không?
Lòng Phong đương lộng gió
Nhớ nhiều hơn cây cỏ
Trên khắp cả đất trời

Nhớ nhiều hơn sao trời
Khi đêm về lặng lẽ
Nhớ - muôn ngàn lối rẽ
Tìm nẻo về tim anh

Người gì đâu lạnh tanh
Mà làm em nhớ thế
Chẳng hay người có biết ?
Có chút nhớ về em ?

Tự nhiên thấy thương thương
Bao nụ cười tiếng nói
Em ghét lời nói dối
Nhưng vẫn muốn nghe nhìu

"Anh iu em" nhìu nhìu
Mỗi một ngày thức dậy
Con gái là như vậy
Hỏng biết có phải không !

Bỗng dưng thấy trong lòng
Ghen ghen nhiều nhiều ấy
Lâu lắm rồi không thấy
Giờ xuất hiện trong em

Chắc tại "Anh iu em"
Nên em .. thành như vậy
Em yêu anh rồi đấy
"Ông chú" của em ơi

Em quên cả đất trời
Chờ nắng mai rực cháy
Chuyện mình như tiểu thuyết
Nên đẹp tựa trang thơ

Em thì cứ giả vờ
Phong làm bộ "chảnh" lắm
Nhưng nhiều khi buồn lắm
Ghen đôi chút ấy mà

Nhưng hẻm có thật thà
Nói với anh đâu nhé
Hum qua em bị té
Vì cái tội nhớ anh

Mắt hổng ngó loanh quanh
Nên vấp ngay cục đá
Úi choy oi, đau quá
Em bắt đền anh đây

Giờ đã hết nửa ngày
Em vẫn ngồi thơ thẩn
Về nhà rồi nghĩ quẩn
Nhớ anh nhớ quá đê !!