Anh buồn
Uống rượu một mình
Em buồn
dõi một bóng hình xa xôi
Trời buồn
thả hạt mưa rơi
Hồn đi hoang lạnh giữa nơi tù đầy
Ai còn tỉnh?
ai đã say?
Bóng đen nhập nhoạng giữa ngày và đêm
Anh còn nhớ?
anh đã quên?
Sao lòng cứ nhắc mãi hôm mới vừa
Trăng soi rải nếp phên thưa
Mặc cho nỗi nhớ chạy bừa nhân gian
Anh như một thoáng mây ngàn
Em như ngọn gió lang thang
quên đường!
Tơ tằm mấy kiếp còn vương
Trách chi con nhện cứ thương con mồi
Một giây thôi
Một phút thôi
Bên nhau…
và chỉ thế rồi
lại xa
Em xin
hết ly vang này
tình anh hòa với vang đầy
có không ?
Mà tia nắng
rớt bên song
Ấm nồng
như muốn vui cùng với ta
Gió say
cành trúc la đà
Trăng say
Ngó xuống mái nhà cũng nghiêng
Mai rồi lỡ chuyến đò tình
Một mình ôm trọn bóng hình tri âm
Phải chăng hoa nắng thì thầm
Hay chỉ một bóng hương xa thoáng về…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét