Không biết tự bao giờ
Gió bắt đầu biết nhớ
Nghe vội vàng hơi thở
Tim gió biết xôn xao
Không biết tự khi nào
Phong biết chờ biết đợi
Bởi xa xôi vời vợi
Tuổi xanh bỗng héo sầu
Và chẳng biết từ đâu
Hoài Phong không biết nữa
Ngày xưa đường đầy cỏ
Nay phố cũ chờ ai
Xưa chẳng biết đêm dài
Vẫn âm thầm thức trắng
Nay một giây xa vắng
Lòng thấy buồn xiết bao
Cuộc đời biết làm sao
Biển vẫn hoài vỗ sóng
Như tình yêu rực nóng
Từ trái tim ngủ đông
Có ai hiểu cho không?
Lòng Phong đương lộng gió
Nhớ nhiều hơn cây cỏ
Trên khắp cả đất trời
Nhớ nhiều hơn sao trời
Khi đêm về lặng lẽ
Nhớ - muôn ngàn lối rẽ
Tìm nẻo về tim anh
Người gì đâu lạnh tanh
Mà làm em nhớ thế
Chẳng hay người có biết ?
Có chút nhớ về em ?
Tự nhiên thấy thương thương
Bao nụ cười tiếng nói
Em ghét lời nói dối
Nhưng vẫn muốn nghe nhìu
"Anh iu em" nhìu nhìu
Mỗi một ngày thức dậy
Con gái là như vậy
Hỏng biết có phải không !
Bỗng dưng thấy trong lòng
Ghen ghen nhiều nhiều ấy
Lâu lắm rồi không thấy
Giờ xuất hiện trong em
Chắc tại "Anh iu em"
Nên em .. thành như vậy
Em yêu anh rồi đấy
"Ông chú" của em ơi
Em quên cả đất trời
Chờ nắng mai rực cháy
Chuyện mình như tiểu thuyết
Nên đẹp tựa trang thơ
Em thì cứ giả vờ
Phong làm bộ "chảnh" lắm
Nhưng nhiều khi buồn lắm
Ghen đôi chút ấy mà
Nhưng hẻm có thật thà
Nói với anh đâu nhé
Hum qua em bị té
Vì cái tội nhớ anh
Mắt hổng ngó loanh quanh
Nên vấp ngay cục đá
Úi choy oi, đau quá
Em bắt đền anh đây
Giờ đã hết nửa ngày
Em vẫn ngồi thơ thẩn
Về nhà rồi nghĩ quẩn
Nhớ anh nhớ quá đê !!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét