Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2012

Vô hình

Anh trách em sao cứ hoài buồn nhớ
Chẳng yên lòng va vấp bước chân xa
Những lời yêu anh đã nói rồi mà
Không đổi thay mãi như ngày đầu ấy

Tin làm sao khi cuộc đời là vậy
Một bước xa có vạn nẻo rẽ chờ
Em muôn đời chỉ là gió vu vơ
Là nàng thơ theo hồn anh rong ruổi

Là hạt sương rơi bên đời vồi vội
Chợt thành mây theo nắng sớm vừa lên
Đến bên anh trong lúc trăng vừa nhen
Để kết thành đôii vần thơ lãng đãng

Đêm biển vắng vầng trăng treo đầu sóng
Lặn vào mơ một chút nhớ ngọt ngào
Bao niềm thương gọi giấc mộng xôn xao
Em vô hình thôi đừng hờn nữa nhé

*****

Thơ em viết thì muôn đời sầu thế
Thơ anh vui làm sao phải giấu đi
Chút sẻ chia dẫu chẳng phút cận kề
Ai có đọc chẳng nỡ cười anh nhỉ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét