Mải bon chen bề bộn phố ban chiều
Trong hối hả có tình anh lắng đọng
Em yêu anh, mãi mãi như giấc mộng
Giấc mộng buồn hiu hắt nhất trần gian
Em ko sầu nên em chẳng thở than
Em ko giận vì yêu nhiều hơn thế
Em ko điên cuồng, em ko kể lể
Bởi yêu anh, biết nói mấy cho vừa !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét